Tìm được bài thơ này trên Facebook, không có tựa đề nhưng có thể dùng để mở đầu cho chủ đề trên:
Giữa đám đông,
Chúng ta đứng đó và mọi người lướt qua
Chúng ta nói nói cười cười,
Mắt rưng rưng lệ.
Người ngủ chung giường cùng ta có phải là người ta đang yêu thương?
Giữa ta với họ,
Bức tường vô hình ngày một lớn
... Ta ngộp thở với không khí,
Ta bức bối chẳng vì cái gì
Ta chỉ là con người
Tầm thường, nhỏ bé!
Chúng ta, tự hào với những thứ mình đang có
Cũng chính chúng ta, hèn mọn khi lén lút nghĩ về những thứ mình muốn có
Trói buộc bởi sợi dây vô hình,
Cổ họng thít chặt
Ta chấp nhận sống mòn!