Đường xa lắm mỏi chân người bước tới
Tôi không màng vẫn một dạ đợi mong
Thế nhưng anh trái tim mỏi ngóng chờ
Quay mặt với bao thờ ơ lạnh lẽo
Đường xa lắm còn biết bao nhiêu nẽo
Cớ sao tim vẫn héo úa chờ người
Chiếc lá buồn tôi chép vội mười thương
Trao anh đó những con đường hoa mỹ
Đường xa quá, mình đến đâu thế nhỉ
Suốt canh tàn nghĩ ngợi mãi đâu đâu
Vương vấn thêm cũng bởi mối tình đầu
Người có biết tim héo sầu nhung nhớ ?
Đường xa quá, chân đi còn bỡ ngỡ
Đến hôm nay mình cũng lỡ duyên thề
Ánh trăng tàn dìu dắt bước đam mê
Chợt bừng sáng, giấc nghê thường...bật khóc !!!
Tuyết Băng
*Đường dài ngựa chạy biệt tăm
Người thương có nghĩa trăm năm cũng về.