CÂU CHUYỆN MỘT BUỔI CHIỀU 63
(Sư Ông Trúc Lâm)
Cuộc sống ở đây tụi con thấy như lợt lạt, không có tình cảm, nhưng chính cái lợt lạt đó mới tu được. Tu mà nặng tình cảm quá không giải thoát được đâu! Tụi con muốn giải thoát hay luân hồi? Có muốn trở lại để rồi cũng là cha mẹ, là anh em nữa không? Hay muốn một phen đi không lại, cố tu đắc đạo để độ cha mẹ?
Tu có hiếu là phải độ được cha mẹ, đừng lầm luyến thương cha mẹ là có hiếu, là tốt. Hiếu có hai phần: Ở thế gian, hiếu với cha mẹ là lo phần vật chất, giúp đỡ cha mẹ, nhưng khi chết có cứu được cha mẹ không? Còn người tu chúng ta có hiếu với cha mẹ là ráng tu, nhờ tu mà mình cứu cha mẹ ra khỏi trầm luân. Ðó mới là điều quan trọng. Tụi con đứa nào khờ cứ tưởng về thăm là có hiếu, nhưng thật ra tu được mới có hiếu. Về thăm mà mình tu không ra chi thì cũng không ích lợi gì cho cha mẹ. Tụi con hiểu được điều này chưa?
(Hòa thượng nhìn một cô mới đến tập tu, hỏi:)
- Còn con, ba mẹ không gởi vào tu mà thích quá tự vô hả?
- Dạ thưa Sư ông, ba con cho tu, nhưng ba con không có can đảm đi gởi.
- Ba má cho tu thì con ráng tu để sau này về độ ba má.
(Hòa thượng nhìn quanh rồi nói:)
- Mấy đứa tu lâu, tu kỹ nhớ nhắc cho mấy đứa mới sau này, chớ Sư ông già rồi không nhắc hoài được. Ở đây đứa nào tu lâu, tu kỹ giơ tay coi? Không có ai dám giơ tay? Vậy là tu lơ mơ sao?
- Thưa Thầy tu lơ mơ thì không dám lơ mơ, nhưng tu kỹ e không dám nhận mình tu kỹ.
- Thật ra nếu tụi con khéo tu, hiểu Phật pháp rồi, tụi con mới thấy giá trị của người tu là phi thường, chớ không như người ta tưởng. Ðố tụi con biết phi thường chỗ nào? Nói đúng là giỏi! À, điều thiên hạ bóp đầu, bóp trán khổ sở thì mình lại cười, phải không? Việc thiên hạ rên rỉ mình vẫn thản nhiên, chuyện thiên hạ khóc lóc, kêu trời kêu đất mình cũng tự tại. Ðó là phi thường, tụi con làm được cái đó không? Phải ráng làm cho được.
Trích "PHỤNG HOÀNG SÁCH TẤN 1" - H.T Thiền Sư Thích Thanh Từ