CÂU CHUYỆN MỘT BUỔI CHIỀU 64
(Sư Ông Trúc Lâm)
Thường người ta cứ nghĩ khi cùng huynh đệ luận bàn đạo lý hay nói chuyện, vui cười lúc đó mới vui, phải không? Còn khi ngồi một mình thì vui hay buồn?
- Dạ, không vui cũng không buồn.
- Có người ngồi một mình thấy sao mặt mày âu sầu quá. Thật ra, người biết tu càng tu càng vui. Có người thì vui với người, không người vui với mình. Tự tại vậy đó, cái vui này mới thật. Còn đợi ai chọc ghẹo mới vui, không có ai lại buồn, đó không phải là cái vui thật. Nhiều khi người ta hỏi tụi con tu làm sao, tụi con không biết trả lời. Bây giờ nói nghe coi cô giáo, tu khó hay dễ?
- Dạ, con tu cũng bình thường.
- Bình thường mà ai chọc tức có giận không?
- Thưa Thầy, mới nghe nói thì nổi giận liền nhưng sau bớt đi đôi chút.
- Ờ! Vậy là có giận. Chừng nào người ta nói trái ý mà vẫn cười mới thật là bình thường nghe, chừng đó mới là thứ thật. Nói trái ý mà đỏ mặt liền chưa phải thứ thật, nghe chưa mấy cô sắp đi ngoại quốc! Người ta nghe nói mình làm Trụ trì, bèn thử tìm cách nói vài ba câu, mình liền nổi sân lên là kỳ lắm.
Trích "PHỤNG HOÀNG SÁCH TẤN 1" - H.T Thiền Sư Thích Thanh Từ