TIM VIỆT FORUM
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


 
Trang ChínhPortalGalleryLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Latest topics
» Những Vùng Tối
BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao EmptyFri Sep 20, 2019 3:02 am by Tuyet Bang

» Vì sao đại bàng đầu trắng là loài vật biểu trưng của Mỹ?
BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao EmptyTue Sep 25, 2018 11:57 am by Admin

» Hoa Bỉ Ngạn
BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao EmptyTue Sep 25, 2018 11:53 am by Admin

» “Bỏ túi” 8 cách phân biệt mật ong cực đơn giản
BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao EmptyTue Sep 25, 2018 11:48 am by Admin

» Bò Kho
BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao EmptyMon Sep 24, 2018 3:43 pm by Admin

» NHỮNG ĐIỀU CẦN THIẾT
BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao EmptySun Sep 23, 2018 12:19 am by Admin

» BÀI PHÁP VỀ BỐN LOẠI NGỰA
BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao EmptySun Sep 23, 2018 12:18 am by Admin

» KHÉO GIỮ SÁU CĂN
BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao EmptySun Sep 23, 2018 12:17 am by Admin

» NGUỒN GỐC CỦA ĐAU KHỔ
BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao EmptySun Sep 23, 2018 12:17 am by Admin

» TÌNH VÀ NGHĨA TRONG CUỘC SỐNG VỢ CHỒNG
BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao EmptySun Sep 23, 2018 12:02 am by Admin

» CUỘC SỐNG KHÔNG CẦN OÁN TRÁCH, TẤT CẢ ĐỀU CÓ AN BÀI
BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao EmptySat Sep 22, 2018 11:57 pm by Admin

» Lỡ Phá Thai Hãy Gấp Tụng Kinh Địa Tạng 49 Lần Để Giúp Trẻ Sớm Siêu Thoát
BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao EmptySat Sep 22, 2018 11:55 pm by Admin

» NHÂN CHẲNG SINH DIỆT, QUẢ CHẲNG SINH DIỆT
BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao EmptySat Sep 22, 2018 11:54 pm by Admin

» TẠI SAO TỪ BI PHẢI ĐI ĐÔI VỚI NHẪN NHỤC?
BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao EmptySat Sep 22, 2018 11:53 pm by Admin

» TRONG SINH DIỆT, RÕ CHẲNG SINH DIỆT
BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao EmptySat Sep 22, 2018 11:52 pm by Admin

» HIẾU HẠNH
BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao EmptySat Sep 22, 2018 11:51 pm by Admin

» Vạn vật vì duyên hòa hợp mà sinh, cũng vì duyên mà diệt
BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao EmptySat Sep 22, 2018 11:50 pm by Admin


 

 BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao

Go down 
Tác giảThông điệp
Đỗ Quyên
Admin
Đỗ Quyên


Tổng số bài gửi : 469
Đến từ : Khu vườn yên tĩnh
Registration date : 30/07/2008

BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao Empty
Bài gửiTiêu đề: BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao   BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao EmptyThu Aug 26, 2010 5:37 pm

Không làm sao tôi quên được cái đêm đầu tiên gặp Đỗ Tiểu Song. Dù chuyện đó xảy ra cách đây đã mấy năm. Bao nhiêu chuyện bể dâu, bao nhiêu biến cố đã xảy đến, nhưng những hình ảnh hôm ấy lại hiện ra rành rành trước mắt.
Mùa đông năm ấy rét đặc biệt, vì mùa mưa đã kéo quá dài, đó cũng là lý do hoa Đỗ quyên nở thật sớm. Vừa qua khỏi tết dương lịch chẳng bao lâu là bên hàng dậu trong sân nhà chúng tôi màu hoa Đỗ Quyên rực rỡ. Mưa không làm hoa tàn, trái lại cánh hoa thêm long lanh tươi tắn. Chỉ có cái rét theo cơn mưa làm tôi khó chịu. Trong nhà phải nói là chỉ có tôi và bà nội là sợ rét nhất. Vì vậy ngay đầu năm, chúng tôi đã khơi lò sưởi. Thỉnh thoảng tôi bỏ vào đấy một ít vỏ quýt, để mùi tinh dầu dễ chịu tỏa lan khắp phòng.
Tối hôm ấy, cả nhà quây quần quanh lò sưởi. Nội đang đan cho tôi một chiếc áo ấm sọc xanh trắng xen hàng, mẹ gỡ chỉ, trong khi chị Thi Tịnh và vị hôn phu không rời nửa bước là Lý Khiêm đang chơi cờ. Chị Thi Tịnh thì hiếu thắng ông anh rể chờ của tôi lại nịnh đầm, nên cứ giả vờ thua mãi. Tính ông anh cả Thi Nghiêu tôi lại khác. Chu Thi Nghiêu bao giờ cũng là Chu Thi Nghiêu. Hiện ông ấy đang ngồi cạnh máy tivi, trên tay là quyển Tuyển tập dân ca Mỹ quốc, mà mắt lại không rời màn ảnh tivi. Phim đang chiếu có tựa đề là Tên trộm tài ba, tên trộm đang trổ tài trộm các bức danh họa. Tôi vừa khều lửa trong lò sưởi vừa nói:
- Anh cả à, nhà có tivi không hẳn phải mở suốt ngày, trên máy có nút tắt mở, thì khi nào không cần ta có thể tắt chứ.
Anh Thi Nghiêu chỉ chau mày không đáp, mẹ đỡ lời:
- Thi Bình, con đừng quấy rầy, anh con làm nghề này, phải nghiên cứu chứ?
- Nghề gì? Ăn trộm ư?
Bà nội trừng mắt với tôi:
- Cái con này riết rồi ăn nói không chừng không đổi. Có phải bữa nay không nhận được thư thằng Vũ Nông phải không?
- Sao Nội biết?
Nội có vẻ đắc ý.
- Sao không? Suốt chiều tới giờ, Nội thấy trời mưa trời gió mà con cứ chạy ra thùng thơ ba bốn lần là biết ngay.
Tôi đỏ mặt:
- Đâu phải đâu. Con ra xem coi có thư của cha không.
Nội cười:
- Trời ơi, sao cha bây lúc này có phước thế??
Tôi đỏ mặt:
- Mẹ, xem Nội kìa!
Thi Tịnh bỏ bàn cờ quay sang.
- Thi Bình, không lẽ lớn thế rồi mà đụng tí phải kêu mẹ sao? Có kêu mẹ cũng chẳng làm gì được Nội??
- Hứ, chị cũng bênh Nội, để bao giờ chị với anh Khiêm lập gia dình có tí nhau rồi chị biết, Nội sẽ giành kẹo với cả con chị!
Chị Thi Tịnh quay sang mẹ:
- Mẹ, mẹ có nghe Thi Bình nói gì không?
Mẹ cười:
- Thôi tôi không can dự gì đến chuyện mấy người đâu.
Nội cũng cười theo, Thi Tịnh quay sang Lý Khiêm phân bua.
- Anh thấy không? Ở nhà này mẹ thì bênh anh cả, còn Nội thì cưng chiều Thi Bình, chỉ có em là chẳng ai yêu.
Lý Khiêm gật gù:
- Chính vì vậy mà anh yêu em.
Cả phòng ngập đầy tiếng cười. Anh Thi Nghiêu xem xong phim, đứng dậy tắt tivi, chậm rãi quay lại:
- Quý vị vui gì ồn thế? Ban nãy con nghe Nội nhắc đến thùng thơ phải không? Phải rồi, sáng nay khi đi làm, con có mở thùng thơ ra, có một lá thư gởi Thi Bình, sẵn con bỏ vào túi, rồi quên luôn.
Tôi hét lên:
- Trời ơi, anh Nghiêu, chờ gì mà anh không mang ra ngay chứ?
Anh Thi Nghiêu từ từ lấy trong túi ra. Bức thư tôi đã đợi cả ngày trời. Bức thư của Vũ Nông từ Mã Tổ gởi về. Tôi giật lấy thư, nổi giận:
- Thư của người ta mà anh bỏ vào túi làm gì? Xem nè anh làm nhầu hết trơn.
Anh Thi Nghiêu nhìn tôi chay mày:
- Anh nào có cố tình đâu? Đừng hiểu lầm, trong đó có gì quan trọng??
- Cũng không có gì!
Tôi đáp, nhưng Nội đã chen vào:
- Sao lại không? Nếu không hở, Thi Nghiêu, từ giờ sắp lên con gặp thư nó cứ cất luôn đi, xem ai quýnh lên cho biết.
Tôi nhào tới, đấm thùm thụp vào lưng Nội:
- Nội, sao lúc nào Nội cũng đối lập với con thế?
Nội phải hét lên với mẹ:
- Tâm Bội, cô coi con gái cô kìa, con gái gì mà chẳng ý tứ, nết na gì hết!
Mẹ tôi phải lên tiếng:
- Thi Bình!
Chợt nhiên, Mẹ nhưng lại lắng nghe, rồi nói:
- Hình như con nghe có tiếng anh Tư Canh, chắc anh ấy ở Cao Hùng mới về.
Quả nhiên, có tiếng cổng mở. Rồi tiếng cha như đang nói chuyện với ai. Chúng tôi đứng bật dậy chờ đợi. Đúng ra cha tôi đi Cao Hùng chỉ ba ngày về, thế mà không hiểu sao lần này hơn tuần. Chắc có việc gì.
Cha đã vào đến phòng khách. Cửa mở. Không chỉ có một mình cha, mà còn có một cô gái. Khoảng 17 tuổi gầy yếu trong bộ áo màu đen. Dưới ánh đèn vàng, tôi chỉ thấy đôi mắt nàng ta nổi bật, đen nháy đang tò mò nhìn chúng tôi.
- Vào đi!
Cha bảo, và cô bé ngoan ngoãn bước vào. Cha đặt tay lên vai gầy của cô ta, và nghiêm trang nhìn bà Nội, mẹ và chúng tôi.
- Bắt dầu từ giờ phút này, gia đình chúng ta có thêm một đứa con gái, tên nó là Đỗ Tiểu Song, và nó sẽ sống ở đây với chúng ta luôn.
Mẹ đưa mắt tò mò nhìn cha, và cha nhìn mẹ nói:
- Tâm Bội. Xin lỗi vì đã chưa bàn trước với em, nhưng Kính Chi chết rồi, anh cũng không ngờ nó lại nghèo thế này... Một con người tài năng, dâng hiến trọn đời mình cho sự nghiệp giáo dục, đổi lấy một núi nợ nần, và gia tài duy nhất còn lại là đứa con gái Tiểu Song này đây. Anh không nỡ để nó bơ vơ ở lại Cao Hùng. Bạn bè của Kính Chi ở đó đều là bạn nghèo. Sự đóng góp của họ chỉ đủ mua quan tài mai táng Kính Chi. Tiểu Song mất mẹ lúc còn nhỏ, bây giờ mất cả cha. Anh mang nó về đây, chỉ một mong ước. Cho nó có được một mái nhà.
Đỗ Tiểu Song đứng đấy, dưới ánh đèn, đứng thẳng lưng, gương mặt thờ ơ như không một súc cảm. Lời tường thật của cha tôi về cô bé hình như chẳng liên hệ gì tới cô ta.
Cả nhà im phăng phắc trước sự bất ngờ. Hình như nghe cả tiếng muỗi bay. Sự vui nhộn ban nãy biến mất. Cô gái đến mang cả cái lạnh của mùa đông. Nhưng rồi truyền thống hiếu khách của dòng họ Chu chúng tôi đã phá được giá băng. Người đầu tiên là Nội, Nội dẹp ngay kim đan và chỉ len, người bước tới đẩy chiếc nón trên đầu Tiểu Song lên, ôm vai cô bé nói.
- Cho Nội xem dung nhan con một chút xem.
Chiếc nón được cởi ra, mái tóc dài buông xõa xuống. Cô bé có gương mặt thanh tú, và đẹp nhất là đôi mắt. Cái đẹp thanh cao nhưng buồn.
Nội nắm lấy tay Tiểu Song và nói:
- Đẹp, đẹp lắm! Sao tay con lạnh thế này... Con ốm quá, gầy như bộ xương... Nhưng con đừng lo, Nội bảo đảm con ở đây ba tháng, là Nội sẽ vỗ béo con ngay.
Hành động của Nội đã mang chúng tôi trở về thực tại. Mẹ bước tới cởi áo khoác ngoài cho Tiểu Song. Chi Thi Tịnh nhắc chiếc ghế đặt cạnh lò sưởi bắt nàng ngồi xuống, anh Lý Khiêm thì khuân vali, còn tôi giới thiệu.
- Đây là bà Nội, đây là mẹ, đây là chị Thi Tịnh, tôi là Thi Bình, đó là anh rể tương lai của tôi, anh Lý Khiêm, còn... Ủa anh Thi Nghiêu đâu rồi?
Mẹ nhìn tôi:
- Nó đi ngủ rồi, mệt quá chắc đi ngủ sớm.
Tôi bất mãn:
- Xem tivi thì chẳng mệt, đến chừng có chuyện thì lẩn đi ngủ. Không lẽ...
Mẹ cắt ngang.
- Thi Bình! Mẹ tính con với Tiểu Song chung phòng nhé? Dù sao giường con cũng là giường hai tầng mà?
Rồi mẹ quay sang Tiểu Song.
- Con ngủ chung phòng với Thi Bình được chứ?
Tiểu Song gật đầu. Nội hỏi Tiểu Song:
- Năm nay con bao nhiêu tuổi?
- Dạ 18.
Đây là câu đầu tiên của Tiểu Song trong nhà tôi. Nội ngắm nghía cô bé một lúc nói:
- Vậy là con nhỏ hơn Thi Bình hai tuổi, con nhỏ nhất nhà đấy.
Tiểu Song yên lặng đưa mắt nhìn lửa trong lò sưởi. Cô bé thật là bình thản như kẻ bàng quan bên đường, yên lặng như nghe nói về ai chứ không phải chính mình.
Cha nói với mẹ:
- Tâm Bội này, anh thấy em thu xếp cho Tiểu Song nghỉ ngơi đi, mấy hôm nay nó phải mệt lả, lại một ngày ngồi xe hỏa không khéo ngã bệnh.
Thế là cả nhà tôi rộn lên. Tôi, mẹ, bà chị Thi Tịnh người lấy gối, chăn, người giũ giường, thu xếp chỗ cho Tiểu Song để vali, treo quần áo... Trong lúc mọi người lăng xăng thì Tiểu Song vẫn đứng lặng một chỗ, đưa mắt nhìn khắp phòng. Mắt cô bé dừng lại trước cây đàn dương cầm. Tiểu Song hỏi tôi. Câu thứ hai sau khi bước vào nhà.
- Nhà chị có đàn dương cầm nữa à??
Tôi vui vẻ trả lời:
- Vâng, của anh Thi Nghiêu đấy. Gia đình tôi tuy không khá giả lắm, nhưng cha mẹ lại không bao giờ để cho con cái thiếu thốn nhất là với anh Nghiêu, anh ấy... Thôi khuya rồi, đi tắm đi rồi ngủ.
Cô nàng cũng không hỏi thêm, lẳng lặng theo tôi vào phòng tắm. Nhà tôi là ngôi nhà cất kiểu Nhật, khá hẹp, nên chỉ có một phòng tắm cho cả nhà luân phiên dùng. Sau khi Tiểu Song tắm rửa xong, tôi đưa cô ta về phòng, cho cô bé nằm giường trên, tôi nói:
- Lúc đầu, tôi với chị Thi Tịnh ngủ chung ở phòng này, sau đó chị Thi Tịnh có bạn trai, sợ tôi quấy rầy hai người, nên cha tôi mới cho xây thêm phòng ngoài cho chị Tịnh. Đó cô thấy ba mẹ tôi văn minh không?
Tiểu Song nằm ở giường trên, nghiêng xuống nhìn tôi một cách xa lạ, làm tôi mất hứng. ở đâu có người gì lạ lùng, lúc nào cũng xa lạ như khách, không hòa hợp. Tôi lắc đầu chán nản, nói.
- Thôi cô ngủ đi, khuya rồi!
Về Đầu Trang Go down
Đỗ Quyên
Admin
Đỗ Quyên


Tổng số bài gửi : 469
Đến từ : Khu vườn yên tĩnh
Registration date : 30/07/2008

BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao   BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao EmptyThu Aug 26, 2010 5:38 pm

Chương 2



Tối hôm ấy, chúng tôi ở cùng chung một phòng. Xưa tới giờ, tôi được coi là nhỏ nhất trong nhà, lại được Nội nuông chiều nên hơi nhõng nhẽo. Bây giờ chợt nhiên trong nhà xuất hiện một người nhỏ hơn. Cảm giác được làm chị khiến tôi thấy mình lớn và trưởng thành hơn, tôi thấy dễ chịu. Nhắm mắt lại một chút, tôi ngủ lúc nào không hay.
Đến khi giật mình thức giấc thì trời đã sáng trắng. Nhưng ơ kìa, một cả giác lạ vây quanh. Căn phòng tôi hôm nay thật khác. Sách báo trên bàn đâu vào đó, chứ không lộn xộn như hàng ngày. Bàn được lau chùi sạch sẽ. Ghế ngay ngắn. Thảm dưới chân trải thẳng. Định làm chị chưa kịp chăm sóc người ta thì đã được ngườ chăm sóc lại chu đáo. Tôi thấy ngượng ngập. Nhưng như vậy cũng tốt, từ đây về sau tôi sẽ không còn bị Nội mắng là ở cái phòng giống như là cái ổ chó.
Tiểu Song đi đâu không có trong phòng. Tôi đẩy cửa bước ra. Ngoài phòng khách có tiếng đàn, anh Thi Nghiêu hôm nay đàn sớm thế? Tôi bước qua phòng khách định nhắc nhở anh đến sở Truyền hình, đồng thời nhớ lấy cho tôi mấy tấm vé xem diễn tập ở đài, mà tôi và bà Trương bên cạnh đã mấy lần nhắc nhở, nhưng anh vẫn quên. Vừa bước vào phòng khách, tôi lại ngạc nhiên với cảnh trước mắt.
Tiếng đàn ban nãy không phải của anh Thi Nghiêm đàn. Người đang ngồi sau đàn là Tiểu Song. Những ngón tay thon dài lướt nhanh trên phím, tạo thành những âm thanh trầm bổng thành thuộc. Anh Thi Nghiêu đứng cạnh lắng nhìn. Tiểu Song với chiếc áo khoác ngoài bằng len màu đen, mái tóc dài xõa ngang vai, điểm một hoa trắng cài trên mái. Những âm thanh điêu luyện vang đều. Tối qua dưới ánh đèn, có lẽ tôi không thấy rõ dung nhan Tiểu Song. Bây giờ, bên cây dương cầm, Tiểu Song hiện thân như một tiểu thư đài các, kiêu sa, thanh tú với làn da trắng xanh lôi cuốn. Một cô bé mồ côi cả cha lẫn mẹ mà có thê? đàn những tác phẩm tuyệt tác thành thạo như thế ư? Có lẽ tôi chưa biết được hết cội nguồn của người bạn mới này.
Bản nhạc dứt, Tiểu Song đưa mắt lên thăm dò nhìn anh Nghiêu. Ông anh tôi cũng có vẻ chợt tỉnh, hỏi:
- Cô học đàn được bao lâu rồi?
Tiểu Song đáp.
- Em cũng không nhớ. Có lẽ từ khi mới biết đi. Cha em là giáo viên dạy nhạc. Người thường nói, đời cha nghèo lắm, không có của cải gì để lại cho con, ngoài kiến thức âm nhạc này, con hãy gắng học, và em đã vâng lời cha, học thật chăm chỉ. Nhà không có đàn. Em chỉ sử dụng đàn của nhà trường lúc về đêm.
- Nhưng cô đàn tuyệt quá.
- Nhờ em chịu khó tập luyện.
Thi Nghiêu gật gù:
- Ban nãy cô dấu, định thử tài tôi ư?
- Dạ không, nhưng em nghe nói đàn này là của anh.
Anh Nghiêu nổi nóng:
- Và vì vậy mà cô muốn thử tôi. Cô nghĩ rằng người tàn tật như tôi biết được bao nhiêu âm nhạc? Phải không?
Tiểu Song đỏ mặt, nàng mở to mắt:
- Anh tàn tật?
Anh Nghiêu giận dữ:
- Không lẽ cô không nhìn thấy?
Tôi thấy không khí thật căng thẳng. Tiểu Song kém tế nhị quá. Cô ấy không hiểu ông anh tôi. Một ông anh tài hoa nhưng nóng tánh, và mỗi khi nóng lên thì giống như một hỏa sơn phun lửa. Tôi định bước vào gỡ rối, thì nghe Tiểu Song nói:
- Em nghĩ là... thọt chân không có nghĩa là tàn phế, anh không thấy là bao nhiêu người câm, điếc, khùng...
Chết chưa! Trong nhà tôi hai chữ thọt chân là hai chữ đại kỵỉ, từ Nội cho đến tôi chẳng ai dám nói đến hai tiếng đó. Không ngờ, mới bước vào nhà có một ngày, mà Tiểu Song đã làm một chuyện động trời. Tôi chưa biết phải làm gì để cứu vãn tình hình thì đã nghe anh Thi Nghiêu lớn tiếng:
- Im mồm! Cô đừng tưởng cô đàn được như vậy là cô đã hơn người, cô ngạo nghễ cười sự tàn tật của người khác. Cái thứ mồ côi không cha không mẹ, không nhà không cửa như cô mới thật sự là đáng buồn. Cô phải tự ti với định mệnh tàn khốc đó mới phải chứ?
Tiểu Song bị choáng váng, nàng trừng mắt và chỉ ngồi yên. Tôi chạy ra.
- Anh Nghiêu!
Nội nghe ồn ào cũng tới:
- Cái gì mà sáng sớm đã la lối thế?
Anh Nghiêu nói:
- Mới thức dậy đã gặp quỷ ma!
Nội hỏi
- Ma quỷ đâu?
Tiểu Song đứng lên:
- Con đây!
Tôi can thiệp:
- Thôi bỏ qua hết đi. Tiểu Song, tính của anh cả nóng nảy lắm, anh cả được Nội nuông chiều quá nên...
Nội nói:
- Chứ không phải cô sao?
- Thì tất cả chúng con bị Nội nuông chiều hư hết cả.
- Hừ, chúng bây làm gì cũng trút hết tội cho Nội.
Tôi nói.
- Dĩ nhiên rồi. Nội sinh ra cha, rồi cha tạo ra chúng con, tất cả không phải lỗi ở Nội còn ở ai?
Nội ngẩn ra hết cãi. Tôi quay sang anh Thi Nghiêu, anh ấy mặt vẫn còn tái xanh.
- Anh Nghiêu này, dù sao anh cũng là chủ, cô Song đây mới đến với chúng ta có một ngày mà anh chẳng khách sáo một chút được ư?
Anh Nghiêu chưa trả lời, thì Tiểu Song đã lên tiếng:
- Em không phải là khách, nên không cần sự biệt đãi nào cả. Có điều em không biết là tại sao con người lại hay trốn tránh sự thật? Nếu định mệnh đã an bày, đã bắt ta có một khuyết tật hay hòan cảnh nào đó. Không lẽ khi không đề cập đến là khuyết tật hay hoàn cảnh đó sẽ biến mất đi? Vâng, em là đứa con mồ côi, đứa không còn cha còn mẹ. Có lẽ đó là định số, là ý trời đặt để. Nhưng nói thật, em cũng không vì thế mà cảm thấy tủi thân hay tự ti... - Tiểu Song cúi xuống, giọng lạc hẳn - Em còn được gia đình anh chị thu nhận vào, coi như người trong nhà, so với hàng vạn đứa trẻ mồ côi khác, em còn có phúc hơn.
Nói xong Tiểu Song bỏ đi về phòng.
Không hiểu sao, tôi chỉ đứng lặng. Bà tôi thì ngơ ngác vì không hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao. Riêng anh Thi Nghiêu thì đứng đấy như người vừa phạm lỗi. Mẹ xách giỏ đi chợ về thấy cảnh trong phòng khách, ngạc nhiên hỏi:
- Ủa hôm nay Thi Bình không đi học ư? Còn Thi Nghiêu đi làm chứ? Chuyện gì vậy?
Câu nói của mẹ làm tôi nhớ ra. Bữa nay thi cuối học kỳ, thế mà mặt còn chưa rửa, tóc chưa chải. Chuyện của Tiểu Song với anh Nghiêu làm tôi quên hết. tôi vội vã đi chuẩn bị công việc mình.
Chiều hơn năm giờ tôi mới từ trường trở về. Nhà thật vắng chỉ có Nội ngồi đan áo trong phòng khách. Lò sưởi lửa hồng, cái ấm áp tràn lan. Tôi ngồi xuống cạnh Nội, hỏi.
- Đi đâu hết rồi Nội? Còn Tiểu Song?
Nội nói.
- Coi chừng, đừng quậy rối chỉ hết nghen. Coi kìa, đi học không mang dù theo, để mưa ướt cả tóc cả người, lạnh như cục nước đá, coi chừng cảm lạnh cho xem!
- Con hỏi Nội đi đâu hết rồi, Nội cũng không trả lời con?
- Thì cha con nghỉ đủ mười ngày phép rồi, hôm nay phải đi làm. Thi Nghiêu thì công việc ở đài truyền hình chưa về, còn Thi Tịnh tan sở xong chắc ghé nhà họ Lý rồi, Tiểu Song thì...
Nội nói tới đây, đột ngột đổi giọng:
- Cái con nhỏ coi vậy mà đảm đang ra phết. Cả một ngày làm đủ mọi việc. Giặt rửa, may vá cái gì cũng biết, chứ không như tiểu thư đài các như chúng bây đâu. Cái gì cũng đợi sẵn tới miệng.
- Nhưng cô ấy hiện ở đâu?
- Trong nhà bếp phụ mẹ con.
Tôi vội đứng dậy ùa vào nhà bếp. mẹ đang xắt thịt, trong khi Tiểu Song đang ngồi trên ghế cao bóc ngô, hai người đang nói gì có vẻ tâm đắc lắm. Tôi nói:
- Mẹ, Tiểu Song mới đến nhà ta mà mẹ bắt cô ấy làm việc như vậy không sợ mang tiếng bóc lột à?
Mẹ quay lại cười:
- Làm gì con bênh Song dữ vậy? Được rồi, nếu sợ mang tiếng thì Tiểu Song ơi, mang ngô ra đưa cho Thi Bình nó bóc hột giùm bác đi.
- Bóc thì bóc, sợ gì.
Tôi nói và quay sang Tiểu Song.
- Này Song, mình mang về phòng mình cùng làm đi, tôi có chuyện muốn nói với bạn.
Mẹ nói:
- Đám con gái tụi bây lộn xộn quá. Làm gì bí mật thế? Phải về phòng riêng mới nói chuyện được à?
Tôi tỉnh bơ kéo Tiểu Song và rổ bắp về phòng, khép cửa lại. Chúng tôi ngồi bên bàn vừa bóc hạt vừa nói:
- Tiểu Song, làm sao sáng nay cãi nhau với anh Nghiêu thế? Đến lớp mà tôi vẫn không hiểu, tại sao bạn đàn cho ông ấy nghe mà còn bị ông ấy bắt bẻ là thử tài?
Tiểu Song yên lặng một chút, ngẩn đầu lên nhìn tôi:
- Chị hỏi thì em nói. Thế này, chị biết là ngay từ nhỏ, em đã được cha dạy nhạc, không những chỉ piano, violon, đến khi cha phát hiện mình bị bệnh ung thư, cha biết không còn sống bao lâu nữa, nên cha càng ra sức truyền hết nghề cho em. Cha thường nói, cha chết đi không có gì để lại cho con. Nhưng con có tài, con có chí, như vậy con sẽ không nghèo giống cha. Cha dạy em nhạc, cống hiến cả một đời cho âm nhạc mà có ai biết tới đâu? Đó là điều khiến cha buồn. Với em, cha đặt hy vọng cao lắm, em cũng không muốn phụ lòng cha, nên thấy nhà chị có piano, có cả ông anh hiểu về nhạc, em...
Tôi cắt ngang.
- Bạn lầm rồi. Ngành nghề chánh của anh Nghiêu không phải là âm nhạc. Anh ấy tốt nghiệp ngành báo chí, sau đó sang Mỹ tu nghiệp môn truyền thông đại chúng, và hiện là Phó Giám đốc kế hoạch cho Đài Truyền hình. Âm nhạc chỉ là một thứ tiêu khiển của anh ấy, chứ không phải để kiếm ăn.
Tiểu Song ngỡ ngàng nhìn tôi:
- À thì ra thế? Nhưng sao anh ấy lại biết nhiều về âm như vậy?
- Nhưng bạn đã thử thế nào để ông ấy nổi sùng chứ?
Tiểu Song nói.
- Cũng không có gì. Em chỉ cố tình đánh sai mấy nốt nhạc, người không sành khó có thể nhận ra, em ỷ lại, phải nói là em chỉ kiêu hãnh về vốn liếng âm nhạc của mình, vì vậy... Thôi từ rày về sau em chẳng dám xem thường ai hết.
Sẵn dịp tôi đã thổi phồng anh Nghiêu:
- Anh Nghiêu nhà tôi rành nhiều thứ lắm, ngoài hội họa, văn học, nghệ thuật, âm nhạc ra anh ấy còn nghiên cứu đủ thứ. Tiếc một điều là lúc còn nhỏ sau một cơn sốt, anh ấy bị liệt thành thọt chân. Có lẽ cái tật này đã làm anh ấy khó tánh, dễ nổi nóng...
Tiểu Song đã lẩy xong ngô nói:
- Em biết anh ấy khó tánh, từ rày về sau em sẽ cố không để có chuyện xảy ra nữa.
Và cô ta bưng rổ ngô xuống bếp.
Trước giờ cơm tối, cha và anh Nghiêu mới về. Về tới nhà là anh bỏ ngay về phòng riêng. Mãi tới giờ cơm, khi mọi người tụ họp đông đủ, anh mới ra. Bữa cơm tối là giờ phút vui vẻ nhất trong nhà. Mọi người quây quần bên bàn ăn. Nội và mẹ hết lời tán tụng Tiểu Song. Cha ngồi chăm chú nghe, đột nhiên người nói:
- Song phải học luyện thi, để mùa hè năm nay vào đại học.
Tiểu Song nhìn lên:
- Con muốn tìm việc làm, không học đại học đâu!
Cha cắt ngang.
- Tiểu Song! Con mới 18 tuổi mà việc gì làm? Nếu cha con còn sống, chắc người cũng muốn con vào đại học thôi.
Tiểu Song cương quyết:
- Nếu cha con còn sống người cũng không để con lên đại học đâu, người nói ở đại học cũng không dạy con nhiều hơn điều cha đã dạy.
- Nhưng hiện nay cha con chết rồi, ai dạy con?
Tiểu Song cung kính nói.
- Vâng. Thưa bác, bác hãy để con tự quyết định lấy tương lai của mình. Con hiểu điều con muốn. Gia đình bác đã giành cho con quá nhiều thứ. Cuộc đời và định mệnh con quá khốn khổ, con không dám mơ ước nhiều hơn, con chấp nhận những gì mình có. Hạnh phúc quá, chỉ tổ trời xanh ganh ghét.
Cha ngẩn người ra. Người có vẻ không tin chính tai đã nghe những lời như vậy thốt ra từ chiếc miệng 18 tuổi. Chúng tôi cũng thế. Mẹ có vẻ cảm thấy không khí nặng nên nói vào.
- Ồ! Cái đó cũng không quan trọng, có đại học hay không cũng thế. Ai bảo tôi lạc hậu tôi chịu, chứ con gái học ít cũng tốt thôi. Học cho nhiều, rồi cũng bồng con, nuôi chồng thôi.
Tiểu Song nhỏ nhẹ:
- Con muốn có công việc làm, chứ không thích ngồi không ở nhà.
Cha tôi lắc đầu:
- Nhưng bác không tin con sẽ tìm được việc.
Nãy giờ ngồi yên, chợt anh Thi Nghiêu lên tiếng:
- Để tôi vào đài, hỏi mấy ban nhạc xem họ có cần người chép nhạc không?
Tiểu Song nhìn thẳng:
- Thôi khỏi. Một mình em tìm lấy.
Anh Thi Nghiêu tiu nghỉu, từ đó đến tàn bữa cơm, anh không nói một tiếng nào nữa.
Phải nói là tôi phục lăn Tiểu Song, vì chỉ một tuần sau đó, cô ta đã tìm một chân dạy đàn piano ở một lớp dạy nhạc. Có lần tôi đã đề nghị Song dùng đàn ở nhà, chiêu sinh mấy em nhỏ đến học, đỡ phải đi xa, nhưng cô ấy lạnh lùng nói.
- Học trò vô ra bận rộn không khí gia đình, vả lại em cũng không muốn sử dụng đàn của anh Nghiêu.
Tôi thấy buồn, vì Tiểu Song vừa vào ở trong nhà đã không thân thiện với anh Nghiêu rồi sau này sẽ ra sao??
Về Đầu Trang Go down
Đỗ Quyên
Admin
Đỗ Quyên


Tổng số bài gửi : 469
Đến từ : Khu vườn yên tĩnh
Registration date : 30/07/2008

BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao   BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao EmptyThu Aug 26, 2010 5:39 pm

Chương 3



Những ngày kế tiếp, sự hiện diện của Tiểu Song đã khiến cuộc sống gia đình tôi có nhiều thay đổi. Chẳng mấy chốc cô ấy trở thành phụ tá đắc lực của mẹ ở nhà bếp. Một điển hình về thục nữ. Nội cứ tấm tắc khen. Một bạn hữu thân thiết khó rời của tôi. Thân dến độ thư của Vũ Nông gởi riêng tôi cũng mang ra cho cô bé đọc. Dù Song rất ít nói, nhưng mỗi lần nói lại gây nhiều chú ý cho người xung quanh. Cô bé mới có 18 tuổi. Cái tuổi chưa hẳn đã hiểu thế nào là tình yêu. Nhưng vẫn được tôi đưa thư cho xem và chờ nghe bình phẩm.
Thú thật, bấy giờ là lúc tinh thần tôi đang ở mức thấp nhất. Sự chia ly với Vũ Nông làm tôi sầu muộn. Còn những hơn 7 tháng huấn luyện nữa. Vũ Nông mới tới hạn mãn nghĩa vụ trở về. Anh ấy là bạn cùng trường. Năm tôi ghi danh học năm thứ nhất, thì anh ấy học năm thứ ba. Và như một truyền thống ở trường đại học. Các sinh viên lớp lớn thường có màn chọn người đẹp mới ngơ ngác vào trường. Khi trông thấy tôi, chàng đã bị ngay tiếng sét. Vũ Nông thường khoác lác. Duyên nợ của chàng với tôi đã có trước đây những ba trăm năm, vì vậy khi vừa trông thấy tôi là chàng ngã gục ngay. Ngôn ngữ tình yêu có khác. Dù nể thế nào miễn mật ngọt là vẫn làm con người cảm động. Những ngày xa cách tôi và Vũ Nông thư gần như mỗi ngày. Và khi Đỗ Tiểu Song xuất hiện, trong thư gần như lúc nào tôi cũng đề cập đến cô ta, cũng như thư của Vũ Nông hay kể về người bạn binh ngũ mới quen là Lư Hữu Văn.
Chúng tôi đã biết Lư Hữu Văn từ bao giờ không biết, có điều thỉnh thoảng nhận được cái thư khi thì của Hữu Văn tốt nghiệp ban văn, khi... Hữu Văn tài hoa cái gì cũng biết... Đến độ tôi phát ghen lên, có thư tôi hỏi "Coi chừng anh với hắn Homosexuality- Đồng tính luyến ái nhé!" Và thư chàng viết lại: "Em với Tiểu Song đồng tính luyến ái thì có, đọc thư vừa rồi của em, em nhắc đến tên Tiểu Song những mười hai lần."
Khi Tiểu Song đọc thư của tôi cô cười lăn, nói:
- Chị Thi Bình, em chưa gặp Vũ Nông bao giờ, nhưng em chắc anh ấy hẳn tếu lắm.
Nội thường cho là con gái ở nhà họ Chu chúng tôi, đứa nào cũng có máu ếm tài, có máu thống trị dàn ông nên vô phước tay nào đụng đến chúng tôi là coi như không còn làm ăn gì nổi. Nội lấy thí dụ như chị Thi Tịnh quen với Lý Khiêm từ trung học. Lúc lớn lên, Lý Khiêm tốt nghiệp khoa ngoại ngữ trường đại học hành chính đến nhà kèm Anh ngữ cho chị Tinh là kèm luôn, mê đến độ bỏ cả chuyện lấy học bổng ra nước ngoài tu nghiệp. Rút cục lại chẳng làm được gì hết ngoài một chân dạy ngoại ngữ ở trung học. Mãi đến lúc anh Thi Nghiêu từ nước ngoài trở về, nhậm chức ở Đài truyền hình, mới tìm thêm được cho Lý Khiêm một nghề tay trái béo bở đó là viết kịch cho đài. Và hiện nay thì nghề này là cái nghề chính hái ra tiền của anh Khiêm, và với số tiền tích lũy được, chị Tinh và anh Khiêm định sang đầu năm tới sẽ làm lễ cưới.
Như phía trên tôi đã nói. Sự hiện diện của Tiểu Song trong nhà đã tạo ra những xáo trộn lớn. Ngay từ hôm đầu tiên, sau màn gây nhau với Thi Nghiêu. Họ đối sử nhau như kẻ xa lạ, chẳng ai thèm nói tới ai, đôi lúc còn tìm cớ để không nhìn mặt nhau. Cha cũng đã tìm ra sự việc, nên có hôm nói:
- Nếu tính về tuổi, thì Nghiêu đáng mặt anh cả. Thế mà lại chấp nhất con bé làm gì, coi trẻ con quá đi.
Mẹ tôi nói.
- Ông tưởng Thi Nghiêu lớn lắm rồi ư? Đừng tưởng thấy nó làm Phó Giám đốc đài rồi là trưởng thành. Nó quen được chiều chuộng từ nhỏ, ngang nghạnh thành thói đâu có chững chạc bằng Tiểu Song, Song nó tuy nhỏ tuổi hơn, nhưng nói đâu vào đấy khó ai cãi được.
Tôi cũng chen vào.
- Đúng là lỗi của anh Thi Nghiêu. Người ta là khách lại nhỏ tuổi hơn mình chấp nhất làm gì những tiểu tiết.
Tối hôm ấy, sau khi dùng cơm mọi người quây quần trong phòng khách. Nội vẫn với chiếc áo len sọc xanh trắng xen kẽ đan dở của tôi, số người còn lại rỗi rảnh nên ai cũng xem truyền hình. Đài đang chiếu chương trình Thời đại hoàng kim. Các hãng truyền hình hiện nay đang giành giựt khán giả, nên tranh nhau chiếu các bộ phim nhiều tập. Tiểu Song tuy không thích loại giải trí này lắm, nhưng vì mọi người xem nên cũng ngồi lại xem. Đang lúc xem nửa chừng, đột nhiên cô ấy nói.
- Em không hiểu sao kỳ quá, các nhân vật trong phim nói gì cũng lập lại hai lần là sao?
Chị Thi Tịnh không hiểu hỏi:
- Em nói vậy là thế nào?
Tiểu Song nói.
- Chị để ý xem, bà lão nói "Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Thì bà cô tiếp lời "Vâng, chúng ta có tội tình gì? Chúng ta có tội tình gì?" Và ông già tiếp theo "Thật tức thật, tức chết thôi". Rồi bà chị lớn. "Tôi không muốn sống nữa, không muốn sống nữa". Tới cô em "Thôi, chị hãy chấp nhận số phận đi, chấp nhận số phận đi!". Đó chị thấy không, người nào cũng lập lại câu nói hai lần. Nghĩa là làm sao?
Nếu không có lời của Tiểu Song mọi người cũng không để ý thấy. Bây giờ nghe vạch ra, rõ là như vậy. Cô con gái của nhân vật nữ đang hát "Hãy giết tôi đi, giết tôi đi! Nếu không các người không phải là người, không phải là người!"
Cha phì cười nói:
- Thế con không biết ư? Thế này mới gọi là kịch truyền hình chứ?
Nội, mẹ và tôi cùng cười, chỉ có chị Thi Tịnh là có vẻ ngượng, chống chế:
- Tại em không biết, có khi ở thời đó người ta có thói quen nói như vậy.
Nội phản đối ngay:
- Nói bậy, chuyện xảy ra thời đầu cách mạng lúc đó tôi còn trẻ, nhưng đâu có thấy ai nói cà lăm như vậy đâu?
Mẹ quay sang anh Thi Nghiêu:
- Đài truyền hình của con làm ăn thế nào mà chuyện không có gì cũng thành được vấn đề thế?
Anh Thi Nghiêu cười.
- Mẹ hỏi làm sao con trả lời, đúng ra mẹ nên hỏi mấy ông viết kịch bản đó.
Thế là tất cả các tia mắt đổ dồn về phía Thi Tịnh và Lý Khiêm. Khiêm có vẻ lúng túng, một lúc nói:
- Biết làm sao hơn, kịch bản cũng không phải một mình tôi viết, mà là tập thể. Hôm trước tôi cũng đã nhìn thấy chuyện lạ này, tôi nêu lên thì một trong những lão làng trong nghề nói "Cậu không hiểu gì hết. Mỗi một kịch bản chúng ta nhận được thù lao bao nhiêu? Nếu cậu chỉ nói một lần kịch được bao nhiêu phút, chúng ta viết kịch ăn theo thời gian mà? Phải làm thế nào để kéo dài tình tiết, cậu không thấy có nhiều kịch bản kéo dài nửa năm chưa dứt sao? Vì vậy, từ đó tôi làm ngơ. Tại Tiểu Song không thấy chứ, kịch bản của chúng tôi chỉ cà lăm có một lần, chứ có nhiều kịch bản còn cà lăm nhiều lần nữa là khác.
Lời của Lý Khiêm khiến cả nhà cười ồ. Cười là một chứng bệnh truyền nhiễm và hay lây. Tôi để ý thấy người ít cười nhất là Thi Nghiêu cũng đang cười, vừa cười vừa nhìn về phía Tiểu Song, và nàng cũng không nhịn được. Sau trận cười, Tiểu Song lại nhận xét thêm.
- Ngoài ra, kịch bản trên truyền hình không phản ảnh được cuộc sống thật của thời đại, em thấy như vở kịch đang diễn đây. Thời gian là những năm 1911, 1912 mà các nữ diễn viên cô nào cũng kẻ mắt xanh, mắt đỏ. Lúc diễn cảnh bệnh gần chết, vẫn đẹp lộng lẫy như thường.
Anh Thi Nghiêu pha trò:
- Bởi vì đài truyền hình chúng tôi theo phái tôn sùng cái đẹp cơ mà? Hôm qua chính tôi thấy trên màn ảnh, một anh giả gái mặc jupe soiree, phấn son loè loẹt nhảy cha cha.
- Vâng, tôi cũng thấy, có điều không thể làm ngơ được với đôi chân lông lá của ông ấy.
- Ai bảo cô để ý chuyện đó làm gì?
Mọi người lại cười ồ, anh Thi Nghiêu lấy lại uy tín cho đài truyền hình bằng cách nói:
- Truyền hình chỉ là một phương tiện giải trí thôi, ta đừng nên đòi hỏi ở nó nhiều thứ quá.
Nhưng Tiểu Song không buông tha:
- Đồng ý truyền hình là một phương tiện giải trí thôi, nhưng nó cũng phải có tính giáo dục. Trước kia nhà nghèo, em không có tivi xem, em không để ý chuyện đó, nhưng từ khi đến đây ngày nào cũng xem màn ảnh nhỏ em mới để ý. Hoạt họa của Walt Disney không phải là giải trí ư? Nhưng tính giáo dục của nó khá cao. Kết hợp được như vậy mới tuyệt vời. Chúng ta vẫn có thể làm được những chuyện như vậy mà? Tại sao ta không làm. Nếu làm được, bảo đảm anh, khách hàng sẽ không chỉ thu hẹp ở phạm vi nào đó, mà phải nói là quảng đại quần chúng, kể cả trẻ con.
Anh Thi Nghiêu khập khễnh bước tới, anh không còn che giấu chiếc chân thọt của mình. Anh nói:
- Nói thì hay lắm, nhưng có biết trên thế giới này có bao nhiêu Walt Disney? Muốn lập một đài truyền hình phải dưới bao nhiêu áp lực, bao nhiêu cấm ky., rồi lợi nhuận, tiền quảng cáo... làm sao được?
Tiểu Song nói:
- Em không hiểu?
- Không hiểu ư? Người làm phim chân chính muốn quay cảnh một đóa hoa hé nở. Phải tốn mười mấy giờ liền. Muốn chụp được sự biến thái của nhộng thành bướm phải tốn hàng tháng. Thử hỏi có muốn làm thì làm được không? Những vở kịch có tính nghệ thuật tôi đưa ra, thì 80% bị phòng kế hoạch bác. Nào kinh phí lớn quá, không được các hãng quảng cáo tài trợ... Tôi muốn làm mấy thước phim phỏng vấn có chuyên đề, có chiều sâu thì ở trên phê là không phổ biến, coi chừng vạch lá tìm sâu, đụng chạm... Tôi định làm phóng sự về đời sống của ngư dân, của người sống bằng nghề làm muối, về đời sống dân cao nguyên thì phải xin giấy phép của chính quyền địa phương sở tại, đủ thứ rắc rối, phiền phức... Trong khi đó nếu gượng gạo làm những loại phim truyện vô nghĩa như “Cuộc tình của nhà phi hành vũ trụ với nàng tiên” thì thuận lơi vô cùng, lại hốt bạc... Thành thử nhiều lúc tôi phải tự hỏi, phải chăng dân tộc ta là dân tộc giàu óc trào phúng.
Nội nãy giờ ngồi nghe, người có vẻ mỏi mệt:
- Sao ở đài con lắm chuyện rắc rối thế?
Tiểu Song dịu dàng:
- Nội đừng cắt ngang, nãy giờ anh ấy cho con biết quá nhiều thứ ở màn ảnh nhỏ mà con chưa biết.
Thi Nghiêu tiếp:
- Có nhiều thứ khác còn bê bối hơn. Cô thấy kịch bản của Lý Khiêm viết dù sao cũng còn có kịch bản. Có nhiều vở kịch viết vội vã đến độ kịch sẽ gần như diễn cương.
- Ồ! còn có chuyện như vậy nữa ư? Rồi diễn viên họ phải diễn sao cho ăn khớp?
- Vì thế tôi mới nói diễn viên của chúng ta đều là thiên tài cả, cô hiểu không?
Tiểu Song ngẩn ra, nhưng rồi cô tò mò thêm.
- Có một điều nữa em không hiểu, là có nhiều vở kịch bối cảnh ở đầu thập kỷ 20 mà sao lại đệm nhạc kích động hiện đại?
- Chuyện đó tại mấy ông phụ trách âm nhạc. Tôi đã nói nhiều lần mà chẳng ai nghe, ai cũng cho đó là tiểu tiết. Có khi diễn kịch triều dại cho nhà Thanh mà đệm nhạc của ban Shadow... Không phải chỉ nhạc không, bối cảnh cũng sai bét, có lần diễn cảnh trong quán rượu đời nhà Tần mà lại quảng cáo rượu Chiêu Hưng, chữ Chiêu Hưng chỉ xuất hiện ở đời Tống, may là chưa treo bản có bán Whisky, champagne... Cũng như một lần trong vở kịch diễn cảnh một tay gián điệp cho Nhật thời 1939-1940 mà trong phòng lại bày biện tủ lạnh hiệu Tatung, là tủ lạnh chỉ xuất hiện ở Đài Loan năm 60. Đó là các bạn thấy dở thế nào.
- Đó chẳng qua họ tiên tri trước là sẽ có tủ lạnh Tatung xài cơ mà?
Hôm ấy cả nhà bình luận, đem đài truyền hình ra mổ xẻ. Làm anh Thi Nghiêu và Lý Khiêm như kiến ngồi trên nắp xoong. Cuọảc thảo luận đến thật khuya thì Lý Khiêm kiếu về. Nội đã ngáp dài ngáp vắn. Ba mẹ đã về phòng riêng. Chỉ còn lại tôi, Tiểu Song và anh Thi Nghiêu mà đài truyền hình vẫn còn hát, một nữ ca sĩ nổi tiếng đang hát "Tiểu Vi ơi Tiểu Vi. Chiếc áo trời xanh"
Tiểu Song nói:
- Cô ấy hát gì thế??
- Không lẽ cô không biết là người ta đang ví cái cô Tiểu Vi gì đấy với chiếc áo.
- Con người mà ví với chiếc áo ư?
Anh Thi Nghiêu lắc đầu:
- Nếu bây giờ cô đem lời nhạc ra mổ xẻ nữa thì tất cả các bản nhạc hiện đại sẽ dẹp tiệm hết.
- Không lẽ chúng ta không viết được một lời hát nào có nghĩa ư?
- Ai sẽ viết?
Tiểu Song trầm ngâm chút nói:
- Em còn nhớ. Khi cha còn sống cha có sáng tác một bản nhạc và đã phổ thơ bài Thi Kinh, nghe cũng hay lắm, sao ta không làm?
Anh Thi Nghiêu yên lặng một chút nói:
- Tôi có thể nghe được không?
Tiểu Song do dự một chút, mắt liếc về phía đàn dương cầm. Anh Nghiêu bước tới tắt tivi, và đứng trước mặt Tiểu Song với giọng mềm mỏng mà ít khi tôi nghe thấy.
- Nếu tôi có làm cô giận, thì chiếc đàn tôi không có lỗi gì cả.
Tiểu Song cúi đầu, chợt cười, nụ cười thật tươi, thật xúc động và cô bước tới mở nắp đàn.
Về Đầu Trang Go down
Đỗ Quyên
Admin
Đỗ Quyên


Tổng số bài gửi : 469
Đến từ : Khu vườn yên tĩnh
Registration date : 30/07/2008

BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao   BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao EmptyThu Aug 26, 2010 5:39 pm

Chương 4



Tháng tư đến, thời tiết ấm áp. Mùa mưa đã trôi qua, nắng ấm bắt đầu, tôi bắt đầu mặc áo cánh ngắn, hoa lựu trong vườn đỏ chói. Và đến bây giờ thì Tiểu Song đã ở nhà tôi đã được bốn tháng.
Trong bốn tháng đó từ một người xa lạ. Tiểu Song đã trở thành một nhân tố trong nhà như chị Thi Tịnh và tôi. Thời gian trôi qua, con người đã đổ khác, từ một cô bé ốm yếu xanh xao lúc mới đến, bây giờ da dẻ đã hồng hào. Song đã hay cười hơn, nét lạnh lùng cứ giảm hẳn, dù không mập ú như lời hứa vỗ béo của Nội, nhưng cũng không còn cà tong như trước. Sự có da có thịt khiến Tiểu Song thanh tú hơn.
Tuy bề ngoài có thay đổi, nhưng bản chất của Tiểu Song vẫn cố chấp và ngang như cũ. Thí dụ như công việc của Tiểu Song hiện nay tuy là mang tiếng là dạy ở trường dạy nhạc, nhưng thực chất chỉ giống như một lớp nhạc tư nhân, ở đó ngoại dạy piano ra, còn guitar, organ, trống, kèn và một số nhạc khí khác của Trung Quốc. Cả trường nằm gọn trên tầng lầu của một hiệu bán nhạc cụ. Chuyện dạy đàn dương cầm là phải kèm cặp từng người một, vì vậy khi Song có học sinh càng đông thì thời gian phải dạy dài hơn. Có điều lương bổng của Tiểu Song không được tính theo giờ, mà tính theo tháng. Trưa bắt đầu đi, tối 7 giờ mới về, mệt phờ, mà lương chỉ có 3 ngàn đồng.
Vì vậy có lần anh Thi Nghiêu bất bình nói:
- Đúng là bóc lột sức lao động. Nếu cô chịu đàn ở tư gia, một đứa đã có ba ngàn đồng.
Tiểu Song nói.
- Thôi kệ, học sinh đến học đa số cũng nghèo, chúng thích mình dạy, nhà trường thu học phí cũng cao. Có nhiều người quần quật suốt ngày vẫn không kiếm được tới ba ngàn đồng.
Thi Nghiêu gật gù không đáp. Tiểu Song lại tiếp:
- Con người nhiều khi cũng nên nghĩ lại. Ngó lên buồn nhưng nhìn xuống nhiều khi thấy mình vẫn hơn người.
- Cô có vẻ an phận.
Lời của Tiểu Song có vẻ như an ủi Tiểu Song an phận, nhưng Thi Nghiêu thì không bao giờ bằng lòng với định số.
Thấy Tiểu Song đi lại vất vả, một hôm Thi Nghiêu nói:
- Nhà có sẵn đàn, thời gian sử dụng của tôi không nhiều lắm, sao Song không kiếm một vài đứa học trò về đây dạy?
Tiểu Song chối từ:
- Làm thế coi gì được, nhà sẽ rối lên từ sáng đến tối "la la mi mi". Nhức đầu cả nhà, đám học trò nhỏ chưa hẳn đã ngoan, rồi chúng phá phách nầy nọ phiền lắm.
Thi Nghiêu biết Tiểu Song vẫn còn mặc cảm với chuyện hôm nọ, nên cũng không nói thêm.
Cuối tháng khi lãnh lương, Tiểu Song đưa hết cho mẹ, mẹ ngạc nhiên hỏi:
- Con làm gì thế?
Tiểu Song nói:
- Con thấy anh Nghiêu và chi Bình lãnh lương về trao hết cho mẹ... Con là một thành viên trong gia đình con cũng phải làm thế.
Mẹ nói.
- Sao vậy được. Lương của Thi Tịnh chỉ đủ nó sắm sửa quần áo son phấn, đưa cho bác có nghĩa là tượng trưng thôi. Còn Thi Nghiêu thì thu nhập khá hơn, coi như phụ bớt cho gia đình. Còn con, con còn đang cần tiền xài, đưa hết cho bác, rồi còn gì đi lại?
- Con ở đây ăn uống đầy đủ, cần tiền gì nữa?
Mẹ tròn mắt:
- Có nghĩa là con muốn trả cơm tháng ư?
Tiểu Song nói.
- Không phải đâu bác, con không dám làm chuyện đó. Nếu trả cơm tháng ba ngàn của con đâu có đủ. Ân nghĩa của gia đình, tiền bạc đâu trả được, con đưa tiền đây là vì... Con muốn làm giống như anh chị ở nhà, con là một trong những thành viên trong gia đình mà?
Mẹ nói.
- Nếu vậy, con đưa tượng trưng cho bác năm trăm đồng, phần còn lại con để đó, lúc này trời khá nóng, con cũng nên may một số áo the mặc. Tuy còn tang, nhưng không nhất thiết phải mặc đồ đen mãi. Con có thể mặc màu trắng, màu xanh... Dù gì cũng là con gái, con phải làm đẹp chứ?
Tiểu Song đáp
- Vậy thì con xin để lại năm trăm, còn hai nghìn rưỡi bác cất đi.
- Tầm bậy, năm trăm con làm được gì?
- Thế tại sao bác bảo đưa cho bác năm trăm thôi?
Thấy hai người cù cưa không giải quyết được tôi nói:
- Nếu hai bên chẳng thỏa thuận được đưa hết cho tôi, dù sao tôi vẫn còn ở trong giai cấp chìa tay.
Nội trợn mắt:
- Nói thế mà không biết xấu hổ. Bây giờ nghe tôi xử đây. Ba ngàn đó chia hai. Một nửa Tiểu Song cất, không lôi thôi gì hết.
Thế là sự việc lương bổng của Tiểu Song giải quyết xong. nội hết lời khen ngợi Tiểu Song biết điều và giỏi giắn.
Không biết số tiền ngàn rưỡi còn lại, Tiểu Song giải quyết thế nào, chứ số một ngàn rưỡi mà mẹ cất, mẹ cũng sử dụng hết vào việc mua sắm quần áo cho Tiểu Song. Qua tháng tư, Tiểu Song đã có bộ quần áo mới. Chiếc áo dài tay xanh. Tất cả tươi mát như hàng dâu mơn mởn trong vườn nhà. Và hôm ấy, tôi đã thấy một điều. Anh Thi Nghiêu đứng lặng rất lâu trước cảnh chiều đang xuống.
Tóm lại mùa hè đến là Tiểu Song đã thực sự gắn chặt với gia đình tôi. Không hiểu ba mẹ và Nội nghĩ sao, chứ ý tôi thích ích kỷ một chút. Tôi nghĩ là dù gì định mệnh đã mang Tiểu Song vào nhà tôi, thì Tiểu Song cũng nên vĩnh viễn gắn liền với gia đình này. Tôi đang nghĩ tới anh Nghiêu. Nhưng anh Thi Nghiêu thì sao? Anh ấy như kẻ sống trên trời, một con mọt sách, không biết tán gái!
Giữa tháng năm, công việc ở Đài truyền hình đột nhiên rộn hẳn lên. Đài đang thực hiện một chương trình văn nghệ tổng hợp các quy mô lớn, bao gồm các mặt như phỏng vấn văn nghệ, sinh hoạt, ca hát, múa... Giới thiệu cả dân ca thế giới và cảnh đẹp các nơi. Chương trình này kéo dài hơn tiếng rưỡi đồng hồ và mỗi tuần đều có mục. Anh Thi Nghiêu được đề cử làm phụ trách. Vì vậy bù đầu luôn, nhiều lúc không về ăn cơm. Lúc đầu là sưu tập tài liệu, sắp xếp, sau đó chọn nhân sự.
Vì là một chương trình khá đặc biệt, nên anh Thi Nghiêu phải cân nhắc chọn người giới thiệu chương trình, người được chọn phải làm thế nào để đạt được các tiêu chuẩn như đẹp hay dễ nhìn, ăn nói duyên dáng và thu hút được người xem.
Và coi như để trưng cầu ý kiến người trong gia đình, một hôm anh Nghiêu đã đưa một nữ diễn viên trẻ mới tuyển của đài tên Huỳnh Lệ về nhà. Đó là một cô gái có sắc đẹp tuyệt vời. Sóng mũi thẳng, mắt to, càm chẻ, mái tóc dài. Khuông mặt thon đẹp kiểu tượng thần Venus, với một thân hình bốc lửa. Rõ ràng là nếu đặt trước ống kính là sẽ thu hút người xem ngay. Nội vừa trông thấy đã buột miệng.
- Đúng là một tuyệt tác của tạo hóa, người trong tranh chưa hẳn đẹp như vậy. Cha mẹ thế nào mà đẻ được như thế này hử?
Chúng tôi cười. Nội tôi trực tính như vậy đôi lúc làm phiền người đối diện. Trong khi Huỳnh Lệ khiêm nhường nói:
- Dạ bà khen quá lời, con có nhiều thứ không biết, cần phải được quí vị chỉ giáo.
Anh Lý Khiêm thì cứ ngồi đó ngắm nghía đã đời, một lúc nói:
- Cô Lệ này, tôi thấy cô khỏi cần phụ trách chương trình gì cả, tôi có một vở kịch dài nhiều tập, cô giữ vai chính nhé?
Mắt Huỳnh Lệ tròn xoe, miệng mở nụ cười thật ngọt để lộ hàm răng trắng đều và một đồng tiền duyên.
- Anh Khiêm đùa đấy chứ, kịch anh viết hẳn đã chọn xong người?
- Không tôi nói thật đấy, nếu không tin hôm nào cô cho cái hẹn đi, chúng ta dùng cơm tối, rồi bàn việc cụ thể luôn.
Huỳnh Lệ quay sang anh Nghiêu nũng nịu:
- Anh Phó Giám đốc, anh ấy không gạt em chứ?
Lý Khiêm phân bua:
- Thật đấy, vở kịch đang tính làm của tôi hiện còn thiếu một vai chính. Cái cô được chọn trước đó tánh hay làm cao, bỏ tập mãi, tôi thấy dáng cô cũng thích hợp với vai nhân vật
Huỳnh Lệ nhìn anh Nghiêu làm dáng:
- Em làm sao so được với mấy cô đào nổi tiếng? Thôi thì anh xem xem có cái vai nào nho nhỏ cho em thử trước xem rồi sau đó... À mà anh là Phó Giám đốc, nghe anh nói là làm người phụ trách chương trình không cũng mệt phờ rồi, phải không anh?
Anh Nghiêu nói:
- Dĩ nhiên, nhưng nếu có thể vừa phụ trách chương trình vừa diễn xuất thì càng hay, tôi thấy cũng không có gì trở ngại.
Huỳnh Lệ liếc sang Lý Khiêm:
- Anh phó bảo thế em nghe, nhưng anh đừng nói đùa nhé?
Anh Lý Khiêm chưa kịp trả lời, thì tôi thấy chị Thi Tịnh đã lẻn ra phía sau anh ta với một cái nhéo đau điếng vào lưng ông anh rể chờ, và phát ngôn thế:
- Cô yên tâm mấy người này sẽ ủng hộ cô hết mình. Vì với sắc vóc cô, đóng phim màn ảnh rộng còn thừa điều kiện là khác.
Huỳnh Lệ nhanh nhẩu:
- Cô quá khen, chứ cả Đài truyền hình ai không biết là anh phó đây có hai cô em gái đẹp như ngọc, tại các cô ấy không chịu ra chứ nếu không, các cô ấy phụ trách chương trình nào mà không được?
Nghe Huỳnh Lệ nói, tôi cảm thấy được bay lên mây. tiếc là không thể đột ngột bỏ chạy vào phòng lấy kính ngắm xem, cái đẹp như ngọc của mình ra sao? Trước kia nghe Vũ Nông khen "Em đẹp tuyệt vời" tôi nghĩ là lời kẻ nịnh đầm nhưng bây giờ có ý kiến của Huỳnh Lệ nữa, vậy chắc hẳn ta không xí? Không những thế mà còn thừa khả năng đóng phim. Tôi chưa kịp chiêm ngưỡng xong lời khen ngợi. Thì cha tôi đã làm tôi cụt hứng.
- Cô Huỳnh Lệ quá lời chứ thật ra hai cô con gái nhà tôi, nói học thì được, còn sắc thì chẳng bằng ai cả.
- Gia đình bác nề nếp, ai cũng học vấn uyên thâm, thành đạt. Ở đài chúng con ai cũng nói, cũng ca ngợi chẳng hạn như anh phó đây, tài danh toàn vẹn...
Thôi đi cô! Tôi nói trong bụng. Có ca cũng ca vừa phải thôi. Có phải cô định cua ông anh tôi ư?
Đúng ra phải ngợi khen Huỳnh Lệ. Cô ta vừa đẹp lại vừa biết nói năng lanh lợi, ứng đáp suông sẻ. Ai cũng hài lòng, chỉ có mình Tiểu Song. Tôi còn nhớ rõ, lúc đó Tiểu Song chỉ đứng cạnh chiếc máy hát cho đĩa vào máy, vặn vừa đủ nghe. Trong lúc mọi người vui vẻ đối đáp, thì cô ta chỉ đứng lặng cười.
Sau cùng khi Huỳnh Lệ cáo từ ra về, mọi người còn huyên thuyên bàn tán về trang phục, dáng dấp, thanh âm của Lệ. Anh Thi Nghiêu có vẻ kiêu hãnh nói:
- Như vậy là sự đánh giá của tôi không đến nỗi nào chứ? Nếu quí vị không chê thì sự thành công của chương trình ít ra là 80%.
- Thất bại 80% thì có!
Một giọng nói rõ ràng phát xuất nơi góc máy. Đó là tiếng của Tiểu Song, thì ra cô vẫn vừa nghe nhạc vừa quan sát chúng tôi.
Anh Nghiêu hỏi:
- Sao vậy? Cô ấy không đẹp ư?
- Đẹp lắm, nhưng chương trình của anh đâu phải tuyển chọn người đẹp?
- Nghĩa là sao? Tôi nghĩ là người phụ trách chương trình có chủ đề này phải hội đủ mọi điều kiện như: tự nhiên, đẹp ăn nói lưu loát, thu hút được người xem.
Tiểu Song tròn mắt.
- Thế ư? Em thì nghĩ rằng người phụ trách chương trình của anh cần phải có kiến thức rộng, phát âm rõ ràng, có phong cách cao quí, trang nhã, khiến người xem mến mộ. Với Huỳnh Lệ em thấy nếu anh giao cho chị ấy chức trưởng ban giao tế thì hay hơn, chọn hoa khôi cũng tốt, còn người yêu? Sẽ gây sự chú ý thèm thuồng của người chung quanh. Vợ? Thì càng tuyệt, nhưng làm người phụ trách chương trình thì chưa đủ tư cách.
Anh Thi Nghiêu chau mày.
- Tôi chưa hiểu. Hình như cô có một chút tình cảm ghen tị của phụ nữ với cô ta?
Tiểu Song sa sầm mặt, nàng quay đi tắt máy nói:
- Vậy thì em không có ý kiến gì nữa.
Và định bỏ về phòng, anh Thi Nghiêu bước theo chặn lại.
- Chậm tí nào, xin lỗi, tại anh muốn rõ, em hãy phân tích cho anh rõ lý do tại sao Huỳnh Lệ không đủ tư cách phụ trách chương trình?
Tiểu Song đứng dậy suy nghĩ một chút nói:
- Cái trọng tâm của chương trình đặc biệt của anh là gì??
- Âm nhạc.
- Thế ban nãy em đã cho máy hát mấy bản gì anh có để ý không?
- Đó là chồng đĩa dân ca anh đã tuyển ra.
- Vậy mà cô ấy muốn phụ trách chương trình của anh. Mà chẳng để ý gì đến âm nhạc. Ít ra cô ta phải tỏ ra một chút gì cho thấy mình hiểu biết về nó chứ? Hay là cô ta không thích âm nhạc? Hoặc có thể là không biết một tí gì về âm nhạc tuyệt vời này? Cũng có thể cô ấy bận phô trương cách cư xử của mình cho mọi người thấy nên không chú ý tới. Có điều, khán giả truyền hình học rất khó, họ thường để ý đến phương thức giới thiệu của người phụ trách hơn là để ý đến dung nhan họ, nhất là ở màn phỏng vấn. Người phụ trách phỏng vấn phải bén nhọn với đề tài thực hiện, mỗi một câu hỏi là một câu đáng tiền... Và như vậy không phải bất cứ một ông ngáo nào đó có thể làm được. Tôi biết có nhiều trường hợp, người phỏng vấn lắm mồm có khi nói hết những điều mình muốn phỏng vấn lắm mồm có khi nói hết những điều mình muốn phỏng vấn người khác hoặc có khi hỏi những câu chẳng ra gì như "Bà càng lúc càng trẻ ra càng đẹp nhờ gì thế? Bà có người yêu chưa? Có thể tiết lộ chuyện riêng tư cho chúng tôi biết không?" Chán lắm. Khán giả xem chương trình chuyên đề thường khó tính, họ đòi hỏi chất lượng, đòi hỏi chiều sâu. Nếu chương trình của anh không kén chọn những thứ đó, thì coi như tầm phào. Còn nếu không, anh nên lựa một người có trình độ để phụ trách.
Anh Nghiêu đỏ mặt nói, trên trán lấm tấm mấy giọt mồ hôi.
- Hay lắm. Cô nói hay lắm. Cô thông minh, hiểu rộng âm nhạc nhưng tôi hỏi cô, làm sao tìm được người phụ trách chương trình hội đủ điều kiện như cô đưa ra? Không lẽ chọn cô?
Tiểu Song nghiêm trang:
- Đừng pha trò. Tôi là người tự trọng, đương nhiên tôi hiểu là tôi không đủ điều kiện phụ trách chương trình của anh, nhưng tôi biết một người có đủ tư cách đó. Nếu anh sáng suốt và bình tĩnh, tôi sẽ giới thiệu cho anh.
- Ai? Cô nói đi?
Tiểu Song lớn tiếng.
- Anh đó!
Căn phòng đột ngột chìm trong căng thẳng một lúc mới có tiếng cười lớn của anh Thi Nghiêu.
- Ha ha! Cô giỡn chơi ư? Cô châm biếm hay lắm. Không chọn một người đẹp như Huỳnh Lệ mà chọn một thằng đàn ông què quặt như tôi? Cô muốn làm nhục tôi chứ?
Tiểu Song nghiêm nghị.
- Hừ! Đừng nghĩ là tôi cười ngạo anh. Ông phó giám đốc ạ. Tôi cũng không dám coi thường anh. Anh không thấy là Eđie Salogan vừa già lại vừa xấu, nhưng chương trình của ông ta phụ trách đã làm mưa làm gió trên đài truyền hình nước Mỹ mười mấy năm liền. Anh không phá được cái quan niệm xấu đẹp cũ rích đó thì anh làm phó giám đốc chi hở anh?
Tiểu Song nói xong là bỏ ngay về phòng. Thi Nghiêu chỉ đứng lặng nhìn theo. Đến cửa Tiểu Song còn quay lại bồi thêm một câu.
- Có điều tôi cần nói với anh. Đứng về quan điểm đẹp thì chị Huỳnh Lệ đúng đẹp đấy. Ngoại hình đẹp, rất có duyên, rất dễ làm điêu đứng nhiều người. Nếu anh có đủ khả năng làm hãm bớt tính khao khát danh vọng, hư vinh của chị ấy, thì cưới về làm vợ rất hay.
Cô ấy đã rời khỏi phòng khách rồi, mà chúng tôi vẫn còn lặng yên, ngay người hay nói hay cười như Nội cũng không lên tiếng. Ít phút sau mới nghe cha nói với mẹ.
- Em thấy không? lẽ trẻ bây giờ đáng gờm lắm, những nhận xét của chúng nhiều lúc ngoài dự đoán của ta. Một buổi tối mà ta đã thấy hai mẫu con gái. Em thấy hậu sinh khả uý chứ?
Anh Nghiêu đứng đó. Rõ ràng những câu nói của Tiểu Song đã làm anh bối rối. Cha đứng dậy, vỗ mạnh lên vai anh rồi bỏ vào phòng riêng, tôi đi vào phòng vệ sinh, ngắm mình trong gương mấy phút, rồi bước ra nói với anh Nghiêu:
- Anh cả, em đồng ý với Tiểu Song, em bỏ phiếu tán thành cô ấy, vì cô ấy thực tế, không ảo tưởng.
Và tôi bỏ về phòng. Viết thư cho Vũ Nông, tôi có quá nhiều điều muốn nói. Chủ yếu tôi sẽ nói với chàng, tôi không phải là người con gái sắc nước hương trời, nghiêng thành đổ nước. Tôi chỉ là một đứa con gái bình thường... Viết xong thơ, tôi quay đầu lại để nhìn Tiểu Song. Hình như cô ta đang lim dim muốn ngủ. Tôi viết thêm một câu:
"Nhưng Tiểu Song lại không phải là đứa con gái bình thường."
Về Đầu Trang Go down
Đỗ Quyên
Admin
Đỗ Quyên


Tổng số bài gửi : 469
Đến từ : Khu vườn yên tĩnh
Registration date : 30/07/2008

BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao   BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao EmptyThu Aug 26, 2010 5:40 pm

Chương 5



Trung tuần tháng sáu. Chương trình nghệ thuật tổng hợp của anh Thi Nghiêu được ra mắt. Người giới thiệu chương trình được chọn không phải là Huỳnh Lệ, cũng không tự anh đảm nhiệm, mà được giao cho một thanh niên vừa tốt nghiệp ở học viện văn học Trung Quốc. Anh chàng này không đẹp trai nhưng cũng dễ nhìn, có điều kiến thức về âm nhạc và giao lưu văn hóa của anh ta rất phong phú. Với giọng nói ấm và cách trình bày khúc chiết, anh đã lôi cuốn được người xem. Sau khi mục kích mấy chương trình liền, tôi cũng cảm thấy anh ấy đóng trọn vai trò hơn là giao cho Thi Nghiêu. Vì tính anh Thi Nghiêu cao ngạo, dễ tạo cho khán giả có cảm giác tự phụ chứ không có cái hòa nhã linh hoạt của thanh niên phụ trách. Khi nói điều đó với Tiểu Song, tôi chỉ nhận được nụ cười của cô ta.
- Anh của chị không cao ngạo như chị nghĩ đâu. Cái bề ngoài đó chẳng qua để che đậy mặc cảm tự ti bên trong thôi.
Nhiều lúc, tôi thấy tư tưởng của Tiểu Song rất già dặn, già dặn hơn cả cái tuổi cô ấy có. Nhiều khi cô ấy nói một câu rất bình thường vẫn làm tôi cân nhắc suy nghĩ.
Có thể, hoàn cảnh nghèo khó đã luyện cho cô ta, hay đó là điều thiên phú?? Dù lý do gì đi nữa thì tôi cũng thấy nể vì Tiểu Song.
Tiết mục của anh Thi Nghiêu rất thành công, tạo được sự phê phán thuận lợi. Anh Thi Nghiêu càng ngày càng bận, hết kẹt ở phòng ghi hình, ghi âm là chuẩn bị phỏng vấn hay xem lại nội dung chương trình. Tất cả mọi việc anh ấy đều đích thân coi sóc. Với Huỳnh Lệ, tuy anh Thi Nghiêu không đưa phụ trách giới thiệu chương trình nhưng cũng được anh đặc biệt đề cử qua bộ phận tiết mục của đài và như điều Tiểu Song tiên đoán, ở đấy cô ta đã được tìm chỗ đứng vững chắc. Đứng liên tiếp mấy cuồn phim dài. Trong hoàn cảnh như vậy, Huỳnh Lệ gần như lúc nào cũng có mặt cạnh Thi Nghiêu và không phải chỉ có một mình tôi mà hầu như mọi người trong giới liên hệ phim ảnh đều nghĩ đến sự gần nhau của họ sẽ là tất yếu.
Cũng trong thời gian này. Thời hạn nghĩa vụ của anh Vũ Nông cũng mãn. Anh ấy sẽ từ Mã Tổ trở về. Một năm trời xa cách, một năm trời thương nhớ. Tôi như quên hết tất cả. Tôi líu lo, tôi ca hát. Nội phải mắng là " Con gái không đàng hoàng". Mẹ nói, "Con nít quá". Còn cha thì "Con gái hứ”, chỉ có Tiểu Song là cảm thông và tri kỷ. Cô ta lúc nào cũng nhìn tôi với đôi mắt vui mừng, san sẻ. Có lúc tôi phải xiết chặt vai Tiểu Song nói "Sinh ra tôi là cha mẹ, còn hiểu tôi chỉ có Tiểu Song"
Tiểu Song lắc đầu nói:
- Không, hiểu chị là anh Vũ Nông chứ!
Thử hỏi trên đời này còn ai hiểu biết và tế nhị hơn cô bé không? Tôi nắm tay Tiểu Song giới thiệu với Vũ Nông.
- Anh Nông, đây là Tiểu Song, người mà em viết thư cho anh đã nhắc đến trăm lần đấy. Anh xem nó có dễ yêu không?
Vũ Nông chỉ lặng lẽ nhìn Tiểu Song cười. Thật ra thì họ đã biết nhau từ lâu qua thư rồi. Nên họ không khách sáo và cư xử nhau khá tự nhiên. Anh Vũ Nông quay sang tôi.
- Cô ấy đẹp hơn thư em tả.
Tôi giật mình và kéo Vũ Nông ra ngoài phòng khách.
- Này, này không có quyền thay lòng đổi dạ nhé.
Vũ Nông cười lớn, kéo tôi vào lòng, thủ thỉ bên tai.
- Làm sao tin được trái tim mình? Anh đang bị dao động đây này!
- Đố anh dấy!
Vũ Nông cụng đầu với tôi
- Em tưởng anh không dám ư? Chúng ta mở cuộc tình tay ba đi, đâu có gì xấu?
Tôi nhéo vào tay chàng.
- Hừ. Xấu xí như ông, cắm với tôi còn coi được, cóc nhái mà đòi ăn thịt Thiên nga ư? Còn lâu! Tôi cảnh cáo ông đấy, coi chừng tôi.
Và tôi lại nhéo thêm mấy cái trên vai, trên đùi chàng đến độ Vũ Nông phải kêu:
- Ối trời ơi! Chưa gì em định giết chồng sắp cưới ư?
Nội từ trong nghe thấy, cười nói:
- Hai đứa bây làm gì ồn thế? Chuyện giấu kín mà nói nhỏ đến độ cả chợ đều nghe. Thôi vào đi, đừng để Tiểu Song nó cười bây giờ.
Chúng tôi kéo trở vào và giật mình vì tiếng cười ồn ào. Thật ngượng ngùng vì trong phòng khách, không những chỉ có mặt Nội, mà còn có Tiểu Song, ba me... Tôi vội kéo Tiểu Song ra ngoài nói.
- Em đừng giận, chị nói giùm em đấy. Em không thấy ông ấy đầu óc hắc ám phát ngôn bừa bãi, không đứng đắn đấy ư?
Tôi chỉ nói vậy, cố tình muốn che bớt sự ngượng ngập, nhưng Vũ Nông lại không giúp tôi, lại cãi.
- Ai nói cô tôi đầu óc hắc ám, cô thì chỉ khéo nghĩ xấu cho người khác.
Tức quá, tôi quay lại đá cho Vũ Nông một phát vào chân, chàng vừa lò cò khắp phòng vừa hét.
- Ối Nội ơi, sao lạ vậy. Con mới đi vắng có một năm mà Thi Bình đã biến thành chằng rồi. Thế này thì về sau con làm sao sống nổi?
Nội ôm bụng cười không thành tiếng, cha mẹ tôi chỉ nhìn nhau lắc đầu. Chị Thi Tịnh và anh Lý Khiêm thì giả vờ lịch sự không ý kiến. Anh Thi Nghiêu với nụ cười trên môi đang đặt đĩa hát giả vờ như không trông thấy, chỉ có Tiểu Song là hòa hợp vui vẻ với mẹ.
Nội có vẻ đồng ý, vỗ vai Tiểu Song nói:
- Con nói đúng. Một đứa thẳng ruột ngựa, đứa thì vô tâm, đứa hồn nhiên. Mấy đứa con gái đều chọn đúng đối tượng nó. Còn con, chừng nào tới phiên con, con phải đưa nó về đây cho Nội xem mắt. Nội vừa ý, con hãy ưng nghe.
- Nội!!
Nội nói
- Không phải Nội ỷ mình già là chọn giỏi đâu. Nhưng với những đứa con gái tâm tình giống con, Nội chẳng yên tâm tí nào. Theo ý Nội thì hay là con làm dâu nhà...
Tiểu Song vội cắt ngang:
- Nội, hôm nay Nội nói vui quá, khi không chuyện ở đâu rồi lại kéo con vào thế??
Tôi háo hức nhảy vào cuộc:
- Nội nói đi, Nội muốn Tiểu Song làm dâu nhà ai vậy??
Tiểu Song trừng mắt với tôi.
- Thi Bình, quí vị ở đây đem tôi ra làm hề ư? Tối nay tôi còn kèm hai học sinh nữa. Thôi tôi đi.
Tôi kéo Tiểu Song lại.
- Chưa gì giận ư? Xưa tới giờ có nghe Tiểu Song dạy tối bao giờ đâu?
- Có chứ, mới nhận, thôi để em đi!
Tiểu Song vội vã bỏ ra ngoài. Tôi tức quá, quay sang anh Thi Nghiêu.
- Anh cả, anh đúng là người không có mắt.
Thi Nghiêu ngẩng đầu lên, anh ấy nhìn tôi với đối mắt thật sắc.
- Anh à? Thôi cô làm ơn đừng bận tâm giùm. Cô làm sao hiểu vị Đỗ tiểu thư nhà ta. Cô ấy đâu phải loại bình dị như mình? Một người cao ngạo, kiêu hãnh. Cô thử nghĩ kỹ xem. Làm gì cô ấy chịu ghé mắt xanh tới những người dưới thiếu trên dư như tôi??

Tôi hỏi.
- Anh nói thế? Vậy thì... Anh nhìn lại cô Huỳnh Lệ của anh xem cô ấy có ý đó không?
Anh Thi Nghiêu sa sầm mặt.
- Thi Bình, cô cũng can thiệp vào việc giao du của tôi nữa ư?
Nội thấy tình hình căng thẳng quá nên nói:
- Thôi... Thôi... Vũ Nông mới về tới chơi... Mấy đứa bây muốn cãi gì đợi hôm khác không được ư?
Tôi chưa kịp nói, thì Vũ Nông ghé vào tai tôi:
- Thi Bình, chúng ta tìm một chỗ nào riêng tư đi, ở đây đông quá, em không đi anh hôn em ngay tại đây à?
Tôi bối rối hét:
- Không, không được.
Nội hỏi:
- Cái gì không được?
Chi Thi Tịnh xem vào:
- Hai người đang thì thầm tìm cách đuổi khéo chúng ta đó. Thôi, anh Khiêm chúng mình ra ngoài vậy.
Nội lanh trí:
- Tao nghĩ là tụi bây muốn lánh chứ không phải Thi Bình!
Tôi vỗ tay:
- Hoan hô Nội! Nội nói đúng đấy!
Thi Tịnh nói.
- Đúng là con người không lương tâm. Được rồi, chúng mày muốn phá, thì để tối nay, chúng bây đến đâu, thì tụi tao đến đó.
Anh Thi Nghiêu giờ mới lên tiếng.
- Bực mấy người này thật, chỉ có Tiểu Song là khôn. Thi Tịnh, mi đừng quên là xưa kia chính mi đuổi khéo Thi Bình ra khỏi phòng nhé? Còn Thi Bình mi cứ việc đưa Vũ Nông về phòng riêng nói chuyện là chẳng ai quấy rầy ai hết.
Tôi nhìn anh Nghiêu cười. Anh ấy cũng cười với tôi. Không hiểu sao tôi như cảm nhận trong ánh mắt kia như có một cái gì... Một uẩn khúc... Đang muốn nói... nhưng tình cảm bấy giờ với Vũ Nông bao ngày xa cách... Bao tâm sự khiến tôi vội vã kéo Vũ Nông về phòng riêng của mình.
Ôi! Một năm xa cách, bấy nhiêu nhớ nhung, có biết bao điều muốn nói muốn tỏ bầy, muốn cười, muốn khóc, muốn kể lể, muốn nhìn nhau... Chúng tôi cứ thế ngồi bên nhau. Hết nói chuyện học, chuyện quân trường, chuyện Tiểu Song đến chuyện người bạn Lư Hữu Văn... Rồi khóc, rồi hôn nhau. Rồi chuyện tính toán tương lai. Hết hạn nghĩa vụ là nghĩ ngay đến chuyện kinh tế, đến cuộc sống, chàng dự tính đến Tòa án tìm việc, rồi lên Cao học, sau đó mở văn phòng luật sư. Chúng tôi cứ thế quên cả thời gian. Quên cả người bạn ở cùng phòng với tôi. Tiểu Song, mãi đến lúc nghe tiếng đàn dương cầm từ phòng khách vọng lại. Tôi mới giật mình. Nhìn qua cửa sổ. Trăng mờ mờ, sao đầy trời lấp lánh, tôi mới biết là đã quá khuya.
- Thôi đừng nói nữa, trời sáng trắng bây giờ.
Vũ Nông không hiểu:
- Sao thế?
Tôi đẩy Vũ Nông ra.
- Còn Tiểu Song nữa. Tội nghiệp, cô bé chỉ biết ngồi ở phòng khách đàn dương cầm. Thôi anh về đi, để tôi gọi cô ấy vào ngủ.
Vũ Nông kéo tôi lại.
- Thi Bình!
- Chi?
- Nhà em phải xây thêm một phòng nữa.
- Hứ!
Tôi nói và bước ra cửa định vào phòng khách, nhưng rồi tôi lại thụt lui, suýt chút nữa thì đã đụng Vũ Nông đang bước tới. Vũ Nông hỏi.
- Gì thế?
Tôi thích thú nói:
- Đừng vào. Họ đang ở trong ấy.
Vũ Nông ngơ ngác, còn tôi thò đầu qua cửa nhìn vào phòng khách. Vâng, có người đang đàn dương cầm trong phòng khách, có điều tôi đoán sai. Người đàn không phải là Tiểu Song mà là anh Thi Nghiêu của tôi... Tôi nghe khúc nhạc khá quen thuộc, đã nghe ở đâu rồi thì phải... Tôi không có khiếu về nhạc, nên không nhớ được rõ ràng. Tựa bên đàn là Tiểu Song. Người đứng thẳng, tay tì trên thành đàn, mắt sáng long lanh đang nhìn anh tôi. Tấu khúc đã dứt, anh Nghiêu ngẩn lên.
- Sao, thấy thế nào?
Tiểu Song cười rất tươi:
- Tuyệt lắm, em đàn mới mấy lần, mà anh đã ghi nốt được.
Anh Thi Nghiêu nói.
- Tôi nghe qua cả thảy ba lần. Lần đầu hôm cả nhà phê bình đài truyền hình, lần thứ hai vào giữa tháng năm, buổi sáng Tiểu Song ngồi đàn một mình và lần thứ ba là tối thứ hai tuần trước, khi chương trình của tôi phát được tròn tháng, bữa đó tôi về trễ, ngồi trong phòng nghe Tiểu Song đàn mấy lượt, tôi vội lấy bút ra ghi nốt.
Tiểu Song nhẹ nhàng đáp.
- Vâng. Hôm ấy chị Thi Bình bận viết thư cho anh Vũ Nông, em sợ ngồi bên quấy rầy chị ấy, nên ra đây ngồi đàn.
Tôi chợt nhớ ra, phải rồi đây là một bản nhạc di sản của cha Tiểu Song. Bản Bên Dòng Nước. Và một người vô tình đàn, còn một người cố ý ngồi ghi. Lãng mạn đứt đi rồi! Tôi nghĩ thế và quay sang cười với Vũ Nông.
Bên ngoài, anh Thi Nghiêu tiếp tục nói:
- Tôi đã đưa cho ban nhạc phổ âm. Nhưng bản nhạc này của cha Tiểu Song, thế tiền bản quyền tính sao?
Tiểu Song thở dài:
- Anh cứ cho hát, nếu bản nhạc này nổi tiếng thì cha em sẽ ngậm cười nơi chín suối. Em còn nhiều bản khác của cha, có điều chưa ghi lời, nếu anh muốn, hôm nào rảnh rỗi em sẽ đàn cho anh nghe nhé!
- Nếu thật vậy thì sao chúng ta không hợp tác viết lời?
- Viết lời cho bản nhạc đâu dễ dàng như vậy?
- Tiểu Song đã nói một lần, là có thể dùng thơ xưa phổ nhạc, vừa hay vừa có giá trị, vừa phổ biến được văn học Trung Quốc hơn là những bản như "Tình yêu chúng ta là bó đuốc cháy" phải không?
- Nếu anh thấy được em sẽ hợp tác.
- Vậy thì giữ lời nhé!
- Vâng.
Thi Nghiêu đưa tay lên và Tiểu Song bắt lấy. Đứng ở đây tôi chỉ có thể trông thấy sau lưng Thi Nghiêu, nên lòng như lửa đốt. Ngu thật, còn đợi gì nữa, ông anh chậm lụt của tôi. Chẳng dám tiến thêm một bước. Tôi thấy anh Nghiêu buông tay Tiểu Song ra, trong khi má Tiểu Song bừng đỏ, mặt hướng lên, chờ đợi. Thế mà ông anh tôi, trời ơi sao cù lần vô cùng, chỉ biết nói một câu.
- Tiểu Song thấy tôi thế nào? Có xấu lắm không?
Nếu là tôi, tôi đã kéo Tiểu Song và tỏ tình ngay, kế đến tôi nghe Tiểu Song noi:
- Em thấy bao giờ?
- Tại vì lúc nào thấy em cũng có vẻ xa cách làm sao ấy.
Tiểu Song chớp chớp mắt.
- Vì em khác, em muốn gì là nói nấy, chứ không như cô Huỳnh Lệ biết người đối diện mình thích gì là nói theo đấy.
Anh Thi Nghiêu thở ra:
- Không lẽ Tiểu Song cũng nghĩ như Thi Bình? Tưởng tôi với Huỳnh Lệ có gì ư?
- Nhưng chuyện giữa anh với Huỳnh Lệ có gì, thì liên hệ gì tới em?
Anh Thi Nghiêu lại nắm lấy tay Tiểu Song.
- Tiểu Song này, để tôi nói em nghe.
Tôi nín thở, lắng tai đang chăm chú theo dõi câu nói quan trọng nhất thì đột nhiên phía sau tôi có cái gì nặng lắm đẩy tới. Vũ Nông phía sau đang nghe lén như tôi đột ngột mất thăng bằng ngã tới, làm cả thân hình tôi bắn ra phòng khách. Tôi giật mình hét lên "Ối!!" Và tiếng hét của tôi đã khiến cho Tiểu Song rút tay lại đứng ra xa. Anh Thi Nghiêu chưa kịp tỏ tình, quay lại trừng mắt nhìn. Bấy giờ, chưa bao giờ tôi thấy mình xấu xí như vậy. Tôi cuống lên, phân bua.
- Ồ, xin lỗi. Xin lỗi... Quí vị cứ tự nhiên, tự nhiên nói. Tôi và anh Vũ Nông sẽ vào phòng bảo đảm là sẽ không còn ai quấy rầy quí vị nữa đâu.
Tiểu Song đỏ mặt.
- Chị Thi Bình. Chị nói năng gì lộn xộn thế, chị muốn làm ồn đánh thức cả nhà ư? Chúng em có nói gì đâu? Nếu chị và anh Vũ Nông không cần phòng nữa, thì em đi ngủ.
- Nào... Đừng... Đừng...
Tôi bối rối định can ngăn nhưng cái ông chết tiệt Vũ Nông lại nói tỉnh bơ:
- Xin lỗi cô Tiểu Song nhé, làm cô mất ngủ. Bây giờ khuya rồi, tôi về, xin trả lại phòng cho cô để cô nghỉ ngơi.
Và Tiểu Song giống như chú cá, luồn một cái đã vuột khỏi tay tôi về phòng. Tôi bực bội vô cùng, trừng mắt với Vũ Nông:
- Ông bữa nay làm sao thế?? Mọi khi ông thông minh lanh lợi quá mà, sao bữa nay chẳng biết gì cả thế??
Vũ Nông nhìn tôi ngạc nhiên.
- Ồ kìa. Tôi có làm gì sai đâu mà cô la tôi??
Anh Thi Nghiêu đã đậy nắp đàn lại, lẳng lặng bước vào trong, tôi bước tới nắm tay anh phân bua:
- Đừng giận em nghe anh... Em chỉ cần biết anh muốn gì là em sẽ cố hết sức giúp anh... Em chỉ sợ quí vị cứ chơi trò cút bắt. Thích mà giả vờ như chẳng có gì cả, khiến mọi người không biết đâu mà mò. Mà làm thế để làm gì, rõ khổ. Nếu em sớm biết.
- Em biết gì! Biết cái con khỉ!
Anh Thi Nghiêu có vẻ giận, phủi tay tôi ra, đi thẳng. Tôi ngẩn ra, lần đầu tiên trong đời, tôi mới thấy mình đụng phải đinh, bị người ta ghét bỏ. Quay lại nhìn Vũ Nông. tôi thấy tất cả đều do ông ấy gây ra cả. Nếu không có cái đẩy của ống ấy thì... biết đâu... biết đâu... Tôi giận quá muốn mắng cho một trận, nhưng nhìn thái độ xì hơi chưa hiểu lý do phạm tội của anh ta, tôi lại mềm lòng... Thật ra thì Vũ Nông đứng sau tôi, nhìn không rõ mà nghe cũng không rõ. Mới đi thi hành nghĩa vụ về, anh ấy cũng không biết được chuyện của Tiểu Song và anh Thi Nghiêu làm sao trách anh ấy được? Tôi đành thở dài. Vũ Nông có vẻ bực tức:
- Sao thế anh đã phạm sai lầm gì?
Tôi cười và nắm vai chàng.
- Thôi chẳng có gì cả. Chẳng có gì hết. Cả hai người ấy, người nào cũng cao ngạo, ngang bướng... Nhưng có cao gì thì cũng không thể thiếu tình yêu... Ngày mai em sẽ tạo cơ hội cho họ, rồi đâu sẽ vào đó cả...
Vâng, ngày mai. Tôi là một đứa thông minh nhất trong những đứa ngu. Vì trên đời này làm sao biết được chuyện ngày mai sẽ đến? Ngày mai sẽ ra sao? Mình không phải là thần định mệnh để ban phát mọi việc, có những tình huống đột xuất mà ta không thể đoán trước để ta có thể an bài.
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao   BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao Empty

Về Đầu Trang Go down
 
BÊN DÒNG NƯỚC - Quỳnh Dao
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» BÊN KIA NỖI ĐAU
» TIẾNG CƯỜI BÊN KHE (Hổ Khê Tam Tiếu)
» BÊN NGỌN THÁI SƠN
» DÙ CON ĐI KHẮP ĐÓ ĐÂY, SAO BẰNG BÊN MẸ NGẬP ĐẦY TÌNH THƯƠNG

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
TIM VIỆT FORUM :: Trau Dồi Văn Chương/Literature :: Thư Viện Truyện - Tim Viet Library-
Chuyển đến